Tên bài:
Bé thy múp Chuyên mục: Truyện Sex Lượt xem:
Hổ Trợ: Android. IOS. PC
>
trán, váng mồ hôi cu”. Thấy tôi chật
vật mãi mà chưa đâm vào được, nàng vặn
vẹo để cho hai mép l*n banh rộng ra,
còn tôi thì vẫn tiếp túc cho dương vật
mình thọc vào. Bất ngờ trong khoảnh
khắc may mắn, đầu dương vật của tôi
đổi hướng, bị vướng lại mà không trượt
nhẹ nhàng như trước nữa, tôi biết nó
đang được đâm vào lổ. Tôi nhích dần
nhích dần dương vật mình vào sâu, chắc
có thể do còn nhỏ tuổi, nên âm hộ của
nàng hơi bị chật. Tôi đâm mạnh vào
trong, nàng á lên một tiếng đau đón,
dương vật đã cắm sâu vào trong. Tôi
cũng đau không kém, lần đầu tiên nó
chui vào cái chổ kỳ cục và chật hẹp
như thế.
Những ngày sau đó chúng tôi nhìn nhau
cứ cười suốt. Chúng tôi để dành những
tình cảm ban ngày hết cho ban đêm, khi
mà cảnh vật xung quanh chìm vào bóng
tối lặng lẽ. Tôi và nàng thực sự bên
nhau trong ái ân, chiếc giường tre
vang lên những tiếng răng rắc, hoà vào
màng đêm, mất hút.
Tôi còn nhớ rất rõ vào một đêm cuối
năm, tôi nằm mơ với một giấc mơ lạ và
buồn.Nàng buồn bã báo với tôi một tin:
- Đã đến ngày em phải về với ông bà và
người thân. Những ngày sống bên anh em
thật hạnh phúc.
- Em đi đâu, chúng mình vẫn có thể
tiếp tục sống bên nhau mà?- tôi nói
như van lơn
- Không được anh à.
- Tại sao vậy?
- Sáng ngày mai anh sẽ rõ. Những anh
phải hứa với em một điều…- nàng ngập
ngừng
- Em đi rồi anh sẽ buồn lắm. Em có
điều gì thế?
- Chị Vân ngoài đầu ngõ đang để ý
thương anh. Nếu anh còn thương em,
mong anh hãy nhận lời thương chị ấy.
Biết đâu anh sẽ tìm thấy em trong đó
Tôi bừng tỉnh giấc thì không thấy nàng
bên cạnh như mọi khi. Trời bên ngoài
đã hừng sáng. Tôi vội lao xuống giường
chạy tìm nàng. Không một dấu vết, như
thể nàng chưa ở đây một ngày nào cả.
Tôi thiu thỉu ngồi nhớ lại giấc mơ ban
nảy thì mới biết đó là lời vĩnh biệt.
Tôi chưa hình dung được vì cớ gì nàng
lại bỏ ra đi, và rồi nàng sẽ đi về
đâu?
Nhìn lại lịch, hôm ấy là ngày 25 tháng
chạp. Bà nội nhờ tôi tảo mộ (giẫy cỏ
mã), có cả cô gái tên Vân,là hàng xóm
của bà nội. Tôi cũng vui lây khi thấy
nàng cũng vô tư hiền lành như em Thy
của tôi, nhưng tôi không sao quên được
nàng.
- Đây là mộ của ông cố và bà cô
Bà nội giải thích như vậy mỗi khi tôi
cùng Vân giẫy xong một cái mộ.
- Còn cái tên Trịnh … là ai vậy nội?
- Là ông nội chứ ai
Chúng tôi tiếp tục công việc. Chợt Vân
hỏi:
- Nội ơi, kế bên chổ ông là một ngôi
mộ đất nhỏ xíu, của ai vậy?
- Bây đọc bia tao xem
- Dạ … Trịnh Vân Thy..-Tôi giật mình khi nghe bà nhắc đến tên
Thy. Tôi chạy đến thì bà kể:
- Vân Thy là con của thầy, tức là cháu
nội của bà. Nó mất khi vừa tròn hai
tháng tuổi do bị trúng đạn của giặc,
nay đã mười sáu năm
Tôi thẩn thờ khi nghe tin này. Nàng đó
sao? Da tôi nổi cả gai khi nhớ lại cái
buổi chiều mà nàng và các người thân
lôi kéo nhau bên những gò mả này, và
họ đã tung chạy khi tôi xuất hiện. Tất
cả họ chỉ là bóng ma…
Suốt một tháng sau đó tôi bị bệnh liệt
giường, không thẻ đứng dậy được. Nàng
từ cõi âm về để sống với tôi, mặc cho
những người thân ngăn cấm. Tôi bệnh
không phải vì do những hồn ma kia ám
hại, mà do sự tưởng nhớ đến nàng. Suốt
cuộc đời của tôi cũng không sao tìm
lại được hình bóng của nàng.
Những ngày tôi bệnh, Vân đã tình
nguyện nuôi lo cho tôi. Trước thâm
tình đó, tôi bề ngoài cũng ráng vui
vẻ, nhưng thật sự trong lòng tôi rất
nhớ em Thy. Đêm đó, nàng về với tôi:
- Linh hồn em đã nhập vào chị Vân rồi
đó. Nếu anh còn nhớ thương em, anh hãy
cưới chị Vân
- Cám ơn em
Tuy là tâm tính của nàng Vân không
khác với Thy, nhưng trong đêm tân hôn,
tôi mới biết thân thể của Vân thua hẳn
với Thy. Nhưng đến nay, nhờ hình ảnh,
lời căn dặn gởi gắm của Thy, mà tôi
sống với Vân thật hạnh phúc.